Mất trọn vẹn 1 tuần để xem hết 35 tập phim "Tân bến Thượng Hải" (sx năm 2007). Thường thì khi xem xong một bộ phim nào đó mà để lại cho mình nhiều cảm xúc thì mình luôn muốn viết vài dòng để lưu giữ lại cảm xúc đó. Mình có một vài suy nghĩ như sau, sau khi xem hết "Tân bến Thượng Hải":
* Tiếc nuối:
Có lẽ nhiều người sau khi xem xong bộ phim này sẽ có cảm giác tiếc nuối giống mình, tiếc nuối cho tất cả các nhân vật, Hứa Văn Cường lẽ ra sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn nếu sau khi ra tù anh ko đến Thượng Hải, Phùng Trình Trình lẽ ra cũng sẽ mãi mãi là một cô tiểu thư hồn nhiên hạnh phúc nếu như cuộc đời ko cho cô gặp gỡ Hứa Văn Cường, Lệ và gia đình cũng sẽ ko có kết cục bi thương như vậy nếu cô ko gặp và kết hôn với Cường. Và một số nhân vật khác như: Phương Diễm Vân, Phùng Kính Nghiêu, Đinh Lực.... cũng để lại nhiều tiếc nuối về cuộc đời của họ trong suy nghĩ của mình.
Tuy nhiên, điều khiến cho mình luyến tiếc nhiều nhất vẫn là mối tình đau thương giữa Hứa Văn Cường và Phùng Trình Trình. Họ thật đẹp đôi, trong sáng, tưởng như chỉ còn một tích tắc nữa là được ở bên nhau mãi mãi, nhưng số phận nghiệt ngã, Trình Trình và Văn Cường dù vẫn luôn yêu nhau sâu sắc nhưng vĩnh viễn sẽ ko bao giờ có thể ở bên nhau.
* Thương cảm và xót xa:
Bộ phim nhiều lần khiến cho mình thấy xót xa với số phận bi thương của các nhân vật, điển hình là Phương Diễm Vân và A Lệ. Xót xa cho một Diễm Vân xinh đẹp lộng lẫy, có học thức & sâu sắc lại bị xã hội thối nát xô đẩy biến thành một cô gái bao hạng nhất ở Thượng Hải, xót xa cho tình yêu của Diễm Vân với Văn Cường, ko thể phủ nhận, cô là người hiểu Văn Cường nhất, và có lẽ chính những điều ấy đã khiến cô và Văn Cường mãi mãi chỉ có thể là bạn bè tri kỉ. Xót xa cho A Lệ, tình cảm của A Lệ với Văn Cường thật tinh khiết và thuần túy, cô chẳng bao giờ hỏi về quá khứ của anh, chỉ cần biết anh hiện giờ đang là chồng mình, chỉ cần có vậy đã đủ khiến cô hạnh phúc. Tuy nhiên, cái hạnh phúc đó lại mang họa diệt vong đến cho cả gia đình cô, đứa con của cô và Văn Cường mãi mãi không bao giờ có thể cất tiếng khóc chào đời.
Đó là xót xa, nhưng nếu để thương cảm thì có lẽ nhân vật Phùng Trình Trình mới là người khiến cho mình thương cảm nhiều nhất. Có một số ý kiến cho rằng Phùng Trình Trình trong phim sống ích kỉ, nhưng mình lại không thấy vậy. Phùng Trình Trình đáng thương nhiều hơn. Cứ tưởng rằng một đại tiểu thư xinh đẹp, giàu có bậc nhất Thượng Hải sẽ có một cuộc sống viên mãn, nhưng không, cuộc sống của Trình Trình phần nhiều chỉ là đau thương và nước mắt. Còn nhỏ tuổi đã mất mẹ, người cha là trùm xã hội đen gây nhiều thù oán liên lụy cô nguy hiểm đến tính mạng hết lần này đến lần khác. Khi gặp Văn Cường, cô đã mơ về một tình yêu hạnh phúc với anh, nhưng chẳng biết bao nhiêu lần anh lỡ hẹn, bỏ mặc cô một mình, ngay cả trong ngày sinh nhật của anh. Đến khi tình yêu thăng hoa thì những giây phút 2 người ở bên nhau thật mong manh & ngắn ngủi. Phải lựa chọn giữa cha và người yêu thật đau khổ, và cuối cùng cô đã chọn cách rời xa Văn Cường để bảo đảm an toàn cho anh. Còn Phùng Kính Nghiêu - cha Trình Trình, tình yêu của ông đối với con gái biến thành sự sở hữu độc đoán, ông ko hề biết rằng chính ông đã xé bỏ đi hạnh phúc của con gái mình. Ngày cưới, Trình Trình phải chứng kiến cảnh Văn Cường chĩa súng bắn chết cha mình, còn chồng mới cưới lại bắn chết Văn Cường - người đàn ông duy nhất cô yêu. Còn gì bất hạnh hơn khi một lúc mất cả 2 người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Liệu quãng đời còn lại của cô sau này có còn được bình yên trong tâm hồn?
* Ấn tượng:
Vai diễn mà mình ấn tượng nhất là vai diễn của Hứa Văn Cường (Huỳnh Hiểu Minh đóng), ấn tượng từ nụ cười, ánh nhìn đến điệu bộ ngông ngông hút thuốc lá của anh. Nói chung, ko cần phải nói nhiều về cách diễn của Huỳnh Hiểu Minh nữa, vì đã có rất nhiều bài viết ca ngợi vai diễn của anh trong "Tân Bến Thượng Hải" rồi.=> Tóm lại, "Tân bến Thượng Hải" để cho mình một ấn tượng sâu sắc về xã hội Trung Quốc thối nát đầu thế kỉ 20, dù là một bộ phim bi thương nhưng lại rất đáng xem, nội dung phim chứa đựng nhiều điều chúng ta có thể học hỏi. Một bộ phim nhiều đau khổ nhưng ko hề bi lụy!