Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012
Chào nhé, tháng 10....!
Tháng 10 đến rồi đi lặng lẽ như mùa thu. Mới hôm nào còn ngồi lẩm nhẩm tính còn bao nhiêu ngày nữa là đến sinh nhật mẹ, sinh nhật mình, rồi sinh nhật chồng.... Thế mà giờ tháng 10 đã chuẩn bị bước bước chân cuối cùng đi mất rồi. Chào nhé Tháng 10.... tháng sinh nhật của đại gia đình, tháng của mùa thu trong veo, nắng vàng, trời xanh và tiếng gió du dương. Công việc bận rộn, chẳng thể đi đâu xa xa để tận hưởng những ngày đẹp đẽ này, nhưng dù sao..... chỉ cần nghĩ tới khoảng trời xanh đầy nắng của tháng 10 là mình lại thấy những niềm vui nhỏ rộn ràng trong tim....
Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012
Chùa Phật Tích
"Đường về Phật Tích ngày thu ấy
Nắng nhạt sau lưng chút bụi trần
Bảng lảng mây chiều heo hút gió
Chùa còn xa ngái, vắng chuông ngân
Ta đi trong cõi trần gian thế
Lặng lẽ cô hoài giữa "Sắc-Không"
Lòng đau nặng trĩu, đời sao chịu?
Bể khổ, trầm luân nặng đá chông (?)..."
--------Vũ Phạm Quyết Thắng-------
Lên chùa Phật Tích trong một chiều mùa thu có nắng vàng phủ dài thênh thang, có lẽ vì vậy nên bỗng dưng thấy cảm xúc lạ thường với những câu thơ được khắc trên bia đá...... "Lặng lẽ cô hoài giữa Sắc-Không".... Có lẽ vậy, cuộc đời con người nói cho cùng thì vẫn luôn là Sắc Sắc - Không Không, vui-buồn là đôi bạn thân, giàu-nghèo là một cặp. Mong muốn một sự hoàn hảo có lẽ là mong muốn hão huyền nhất, bớt sân si một lần thì cuộc sống sẽ bớt buồn đi một ngày..... Chẳng biết suy nghĩ như thế là tiêu cực hay tích cực, nhưng với một cô gái vừa qua tuổi 23 thì sâu sắc bao nhiêu cũng chỉ được chừng ấy mà thôi......
Chùa Phật Tích bây giờ to đẹp hơn, đông khách tham quan hơn. Còn nhớ những ngày xưa khi chùa còn vắng vẻ, mỗi lần lên chùa thắp hương, vãn cảnh... là một lần tâm hồn thanh tịnh giữa bao âu lo cuộc sống. Bây giờ dù chùa được trùng tu và xây mới nhiều phần, dù số lượng khách đến thăm chùa nhiều hơn xưa, nhưng chẳng hiểu sao mình vẫn thấy tiếc cảm giác yên bình vắng vẻ của ngày đó. Có lẽ sự ồn ào chưa bao giờ hợp với mình.....
Nắng nhạt sau lưng chút bụi trần
Bảng lảng mây chiều heo hút gió
Chùa còn xa ngái, vắng chuông ngân
Ta đi trong cõi trần gian thế
Lặng lẽ cô hoài giữa "Sắc-Không"
Lòng đau nặng trĩu, đời sao chịu?
Bể khổ, trầm luân nặng đá chông (?)..."
--------Vũ Phạm Quyết Thắng-------
Lên chùa Phật Tích trong một chiều mùa thu có nắng vàng phủ dài thênh thang, có lẽ vì vậy nên bỗng dưng thấy cảm xúc lạ thường với những câu thơ được khắc trên bia đá...... "Lặng lẽ cô hoài giữa Sắc-Không".... Có lẽ vậy, cuộc đời con người nói cho cùng thì vẫn luôn là Sắc Sắc - Không Không, vui-buồn là đôi bạn thân, giàu-nghèo là một cặp. Mong muốn một sự hoàn hảo có lẽ là mong muốn hão huyền nhất, bớt sân si một lần thì cuộc sống sẽ bớt buồn đi một ngày..... Chẳng biết suy nghĩ như thế là tiêu cực hay tích cực, nhưng với một cô gái vừa qua tuổi 23 thì sâu sắc bao nhiêu cũng chỉ được chừng ấy mà thôi......
Chùa Phật Tích bây giờ to đẹp hơn, đông khách tham quan hơn. Còn nhớ những ngày xưa khi chùa còn vắng vẻ, mỗi lần lên chùa thắp hương, vãn cảnh... là một lần tâm hồn thanh tịnh giữa bao âu lo cuộc sống. Bây giờ dù chùa được trùng tu và xây mới nhiều phần, dù số lượng khách đến thăm chùa nhiều hơn xưa, nhưng chẳng hiểu sao mình vẫn thấy tiếc cảm giác yên bình vắng vẻ của ngày đó. Có lẽ sự ồn ào chưa bao giờ hợp với mình.....
Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012
Trải lòng với.... Múa!
Người ta nói rằng đôi khi mình ko có khả năng lựa chọn nghề nghiệp, mà chính nghề nghiệp sẽ chọn mình. Có người sẽ cho rằng tôi ko có khả năng nên mới suy nghĩ như vậy. Ko sao, vì tôi đâu thể bắt ai nhìn nhận theo cách nghĩ của mình......
Đã ko ít lần trải lòng với múa. Chẳng biết từ khi nào đã say mê múa như một chất gây nghiện khó bỏ, thậm chí có những giai đoạn đi đâu, làm gì cũng chỉ nghĩ về múa.....
Đã ko ít lần trải lòng với múa. Chẳng biết từ khi nào đã say mê múa như một chất gây nghiện khó bỏ, thậm chí có những giai đoạn đi đâu, làm gì cũng chỉ nghĩ về múa.....
Nhưng chỉ say mê thôi là chưa đủ, nếu ko muốn nói là còn thiếu quá nhiều...... Có lẽ tôi và múa chưa thực sự bén duyên với nhau, cái duyên đó giữa chúng tôi vẫn còn dang dở quá. Từ khi lập gia đình, tôi dần dần rời xa múa..... Có những lúc xem tivi thấy người ta múa mà lòng cứ bồi hồi, có những khi chồng đèo đi chơi buổi tối, đi qua một sân khấu ngoài trời nào đó.... tôi lại cảm thấy lòng mình rạo rực. Tôi vẫn luôn thèm được múa.....
Nhưng cuộc đời này đâu phải cứ muốn là được, đâu phải cứ đam mê là sẽ song hành..... Lại một lần nữa tôi lỡ hẹn với múa. Có lẽ, cô gái 24 tuổi như tôi cũng ko còn trẻ nữa để tiếp tục đi trên con đường này. Tôi sẽ để cho những lưu luyến bay cùng với gió......
Múa...... tôi sẽ luôn nhớ rằng dù có vất vả hay có những giọt nước mắt rơi sau ánh đèn sân khấu thì với tôi vẫn mãi là niềm đam mê.....
Múa..... nếu có một ngày gặp lại, thì có lẽ những tình cảm của tôi vẫn còn vẹn nguyên, bởi trong trái tim tôi biết rằng đã có những năm tháng thanh xuân tôi cháy hết mình cho múa.......
Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012
23 cái xuân xanh.....
Cái số 2 kéo theo sau đuôi số 3 thế là cũng tìm đến mình rồi. Tròn 23 cái tuổi đời, tạm biệt 23 để đi tìm những ước mơ của 24 nhé!
Cảm ơn những lời chúc của người thân, bạn bè; những cuộc gọi từ nước ngoài; gần 200 lời chúc của friends & học sinh trên facebook.... cho dù có những lời chúc chỉ là một câu ngắn ngủi thôi, thì cũng đủ để trái tim mình ấm áp bước sang một chặng đường mới.
Cảm ơn những lời chúc của người thân, bạn bè; những cuộc gọi từ nước ngoài; gần 200 lời chúc của friends & học sinh trên facebook.... cho dù có những lời chúc chỉ là một câu ngắn ngủi thôi, thì cũng đủ để trái tim mình ấm áp bước sang một chặng đường mới.
Cảm ơn gia đình thân yêu, luôn yêu thương con vô điều kiện. Tối qua con về muộn, bố mẹ vẫn chờ con về để cùng ăn tối, mẹ còn làm những món con thích ăn nữa. Trước ngày sinh nhật con là sinh nhật mẹ, con biết, phải có duyên thì người ta mới gặp được nhau trong cuộc sống này, nhưng với mẹ con mình thì cái duyên ấy là vô cùng tận. Thế nên vào ngày sinh nhật mẹ 23 năm về trước con mới đòi chui ra ngoài để gặp mẹ, nếu mẹ ko bị khó sinh thì có lẽ bây giờ mẹ con mình đã có cùng ngày sinh nhật rồi, mẹ nhỉ? Con chúc mẹ sẽ đạt được mọi ước nguyện trong cuộc sống, nếu có điều gì mẹ chưa làm được, con sẽ thay mẹ làm, mẹ nhé.....!
Cảm ơn anh, người bạn đời đúng nghĩa của em. Anh vừa là chồng, vừa là người bạn thân nhất của em đấy nhé! Anh thấy anh vinh dự chưa? Đâu phải người chồng nào cũng được vợ mình coi là bạn thân nhất. Ha ha..... Hôm qua lúc anh xách bánh Gato về, em vừa vui lại vừa thương anh, thương anh vì anh vội vàng phóng nhanh về với vợ, sợ sinh nhật mà vợ lại buồn.... thế nên bánh bị va đập nát hết cả. Em mở ra ăn ngấu nghiến, tự dưng em cảm thấy rằng hạnh phúc là những điều giản dị như thế này đây......
Cảm ơn những nụ hoa mới nở và những mầm cây bé xinh. Hôm trước đi mua dạ yến thảo, sau khi mang về đã ngắt bớt một số nụ để các em ấy tập trung vào phát triển cành lá cho tốt, rồi mới ra hoa. Thế mà đúng ngày sinh nhật mình, các em ấy vẫn nở những bông hoa xinh tươi, cứ như đang hân hoan chào đón tuổi mới cùng mình vậy......
Mầm cúc Zinnia với sức sống mạnh mẽ, dù trong hoàn cảnh nào vẫn vươn lên đón mặt trời......
Cosmos tự mọc trong hộp ươm dạ yến thảo cũng trỗi dậy mạnh mẽ.....
Tuổi 24 ơi...... Hãy sống thật tốt & làm nhiều việc có ích hơn nữa nhé......!
Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2012
Thứ 7 với những mầm cây
Sáng nay ngủ dậy, chạy ra tưới cây thì phát hiện ra một em mầm dạ yến thảo của mình bị bạn TÝ xơi mất, lại đúng cây mầm to khỏe nhất nữa chứ. Thế là được thể "ăn vạ" chồng ầm ĩ: "Bạn anh nó ăn mất dạ yến thảo của em rồi... bắt đền! bắt đền!" (Ai bảo chồng tuổi TÝ cơ). Vậy là giờ mình chỉ còn lại 3 mầm dạ yến thảo đã ra lá thật thôi, công cuộc gieo hạt và chăm sóc em này thật gian nan, em ấy siêu chậm lớn, lại còn hay bị chết cây con nữa. Mình gieo được 1 tháng rồi mà em ấy mới chỉ có chừng này thôi, ko biết có phải do nhà mình thiếu nắng ko mà em ấy lại còi cọc như vậy nữa....
Up thêm kiểu ảnh mình chụp hoa dạ yến thảo ở 1 quán cafe trong Hội An để có thêm động lực tiếp tục với em ấy:
Nhà chẳng có hoa gì cả, lại cập nhật tình hình các em mầm của mình vậy:
Mầm Mắt nai đã ra 1 cặp lá thật. Hôm nay vào blog của chị Chi Mai mới biết tầm này mình gieo hạt mắt nai là bị trái mùa, vì mắt nai cần nắng. Nhưng thôi, cứ hi vọng các em ấy sẽ ở lại với mình đã vậy
Cây ngọc thảo duy nhất mình gieo hạt còn ở lại với mình:
....em ấy cũng siêu chậm lớn.....
Cúc Zinnia lớn nhanh, dài ngoằng, nghiêng ngả, mình đang ko biết có nên sang chậu cho các em ấy ko? Nhìn 9, 10 em chen chúc trong một cái cốc nhỏ xíu mà thương.... Nhưng cứ sợ các em ấy chưa đủ cứng cáp để sang chậu, cũng sợ bàn tay vụng về của mình làm chết các em ấy thì tội....
Trong hộp dạ yến thảo mình mới gieo hạt lại thấy có một cây lạ mọc lên, nếu mình ko nhầm thì em ấy là Cosmos, sao lại có cosmos ở đây nhỉ? Cứ chờ xem thế nào đã nhé.....
Thêm rổ rau mầm củ cải trắng nữa này, dạo này rau mầm là món ăn thường xuyên của nhà mình, vừa ngon, vừa bổ, lại sạch sẽ vì là rau mầm mình tự trồng...
ước gì nhà mình có nhiều chỗ trồng cây hơn, mình sẽ trồng cả rau ăn hàng ngày nữa để bảo đảm sức khỏe cho cả nhà. Trồng cây thật vui & thoải mái. Có lẽ mình là người may mắn vì đã biết đến tình yêu giản dị nhưng tràn trề niềm vui này.....
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)