"Đường về Phật Tích ngày thu ấy
Nắng nhạt sau lưng chút bụi trần
Bảng lảng mây chiều heo hút gió
Chùa còn xa ngái, vắng chuông ngân
Ta đi trong cõi trần gian thế
Lặng lẽ cô hoài giữa "Sắc-Không"
Lòng đau nặng trĩu, đời sao chịu?
Bể khổ, trầm luân nặng đá chông (?)..."
--------Vũ Phạm Quyết Thắng-------
Lên chùa Phật Tích trong một chiều mùa thu có nắng vàng phủ dài thênh thang, có lẽ vì vậy nên bỗng dưng thấy cảm xúc lạ thường với những câu thơ được khắc trên bia đá...... "Lặng lẽ cô hoài giữa Sắc-Không".... Có lẽ vậy, cuộc đời con người nói cho cùng thì vẫn luôn là Sắc Sắc - Không Không, vui-buồn là đôi bạn thân, giàu-nghèo là một cặp. Mong muốn một sự hoàn hảo có lẽ là mong muốn hão huyền nhất, bớt sân si một lần thì cuộc sống sẽ bớt buồn đi một ngày..... Chẳng biết suy nghĩ như thế là tiêu cực hay tích cực, nhưng với một cô gái vừa qua tuổi 23 thì sâu sắc bao nhiêu cũng chỉ được chừng ấy mà thôi......
Chùa Phật Tích bây giờ to đẹp hơn, đông khách tham quan hơn. Còn nhớ những ngày xưa khi chùa còn vắng vẻ, mỗi lần lên chùa thắp hương, vãn cảnh... là một lần tâm hồn thanh tịnh giữa bao âu lo cuộc sống. Bây giờ dù chùa được trùng tu và xây mới nhiều phần, dù số lượng khách đến thăm chùa nhiều hơn xưa, nhưng chẳng hiểu sao mình vẫn thấy tiếc cảm giác yên bình vắng vẻ của ngày đó. Có lẽ sự ồn ào chưa bao giờ hợp với mình.....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét