Thứ Năm, 7 tháng 5, 2015

Chuyện vu vơ


-"Mẹ ơi, dậy đi!" - Tiếng gọi dõng dạc của cậu con trai 21 tháng làm tôi thức giấc. Quay sang thấy con đã dậy từ lúc nào, nó lấy tay lay lay người mẹ, rồi cầm cái máy tính bảng ở đầu giường đưa cho mẹ, miệng nói "Mai, Mai" (Ý là bảo mẹ mở Xuân Mai cho nó xem). Nhìn con, bỗng dưng cảm thấy yêu cuộc đời thế, chẳng còn đọng lại chút nào những cảm xúc không thoải mái của tối ngày hôm qua......

Buổi sáng mùa hè thật tinh khôi và dễ chịu khi trong lòng đã trút được hết những phiền muộn.

26 tuổi, tôi đang trên con đường xây dựng cuộc đời và cuộc sống của mình. Nếu như lấy hình ảnh việc trồng một cái cây ra để làm ví dụ, thì tôi đang ở giai đoạn ươm cây, vì cái cây của tôi còn bé nhỏ, non nớt, tôi cần phải bỏ rất rất nhiều công sức ra để chăm bón, chăm cho nó thật tốt rồi thì nó mới lớn lên, mới ra hoa kết trái và đến ngày thu hoạch. Có lẽ ai trong cuộc đời mình cũng phải trải qua một quá trình như thế. Trừ những người có nền tảng từ phía gia đình và tài năng xuất chúng, thì hầu hết mọi người đều phải vậy.
Thế nhưng, tối qua, tôi đã thực sự cảm thấy rất buồn vì có người không hiểu và không đồng cảm với con đường mà tôi đang đi. Có lẽ cũng là điều tự nhiên, bởi người ta chỉ có thể tin tưởng khi kết quả đã hiện hữu mồn một ra trước mắt, còn tôi, 26 tuổi, và trong tay nào đã có thứ gì? Đến ngay cả một kẻ suy nghĩ nông cạn nhất cũng biết rằng: Người có thế lực và vật lực mạnh nhất mới là người đáng tin cơ mà.

Cả tối ngồi tâm sự với anh xã, cũng phải nói rằng dù nhiều lần có khác nhau về quan điểm sống, nhưng từ hồi yêu, chúng tôi đã rất thích trò chuyện với nhau. Thế nên, có tâm sự gì, cả 2 đều hay nói cho người kia nghe để giải tỏa. Anh xã nói nhiều điều tôi khá tâm đắc, và thực sự tôi cảm thấy lòng mình thoải mái hơn. "Chỉ cần mình luôn tin vào chính mình, mình thấy vui vẻ thoải mái, còn quan điểm của mọi người thế nào, không cần bận tâm. Em thấy đấy, ngay cả mẹ anh thôi, nhiều lúc mẹ bảo là anh còn không bằng cả mấy cậu công nhân làm ở khu công nghiệp dưới quê, dù anh mang cái mác kĩ sư, quản lý hàng trăm công nhân và cả chục ông cán bộ. Thế nhưng anh vẫn nhận, vâng đúng là có khi con không bằng thật, vì con đến giờ này ngoài một công việc ổn định ra thì đúng là chẳng có gì trong tay cả. Mình cứ sống cuộc đời của mình và luôn luôn cố gắng. Có đúng có sai, sau này sẽ rõ".

"Có đúng có sai, sau này sẽ rõ". Hãy cứ tiếp tục lạc quan và tin vào chính mình nhé cô gái!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét